Từ nhỏ
tôi sống vô tư chỉ biết lo học, không ưu sầu vấn đề gì về gia đình, về những
người chung quanh. Tôi chỉ suy nghĩ cho tôi. Lên mâm cơm tôi được phép ăn những
món ngon nhất, chưa biết nhường cho người chung quanh món ăn, chưa biết mua cho
ai trong gia đình một món quà. Dù rằng mặc do mẹ tôi may, nhưng cũng chẳng phiền
ai giặt giủ cho. Không tâm sự về việc ở trường, về những người bạn,…chỉ biết học
cho giỏi thế thôi. Có tiền đóng tiền học đúng tháng hay thiếu tiền học phí cũng
chẳng bận tâm…Vô tâm, vô tư, chỉ lo cho mình
Hai
mươi tuổi tôi đã chỉ sống cho tôi. Trong nhà chưa người nào đòi tôi có trách
nhiệm gì với ai cả. Tôi phải tự nuôi sống tôi và tự học hành theo ý, phát triển
theo ý, sống theo ý…như thế đủ rồi,…Vô tư, không cần nghĩ đến ai cả. Vì tôi là
con út kia mà, còn các anh các chị kia, phải trách nhiệm với gia đình với cha mẹ
chứ,…
Tình
yêu. Tôi cũng không chịu trách nhiệm với những người chung quanh, bên chồng,
bên vợ. Không ai đòi tôi có trách nhiệm gì với ai …Tôi tự do và tự có trách nhiệm
với tình yêu của tôi. Đau khổ, hạnh phúc tôi tự chịu, cũng chẳng than thở đòi
ai phải chia xẻ, cũng chẳng khoe khoan gì khi thành công, khi hạnh phúc…Nghĩa
là tự sống, tự lập, tự mình vươn lên, không ai biết tôi làm gì, sống ra sao giữa
một xã hội khủng hoảng suy thoái…Có thể vì thế mà những người chung quanh ghen
tị, đàm tiếu và…cho rằng tôi ích kỷ không biết giúp đở ai.
Khi có
con, tôi cũng tự nuôi, chưa bao giờ than vãn rằng tôi khổ cực quá, tủi thân
quá…Thây kệ những người chung quanh có chia xẻ, có chê bai,…tôi cũng chẳng cần.
Cắm cúi nuôi con. Lo làm việc kiếm tiền nuôi con. Quên những người chung quanh.
Mặc kệ những người chung quanh. Con gái nói, tôi lạnh lùng, nhạt nhẻo với những
người khác…Ừ! Tôi thế. Ích kỷ ư!!! Tôi ngạc nhiên khi cùng xuất phát một chổ mà
những người bà con tôi nghèo ? Lúc nào tôi cũng suy nghĩ làm thế nào phải sống
kha khá một cách lương thiện. Ừ! Kha khá thôi, đủ rồi. Hạnh phúc rồi. Kha khá
là người ta có nhà, mình cũng có nhà, dù là căn hộ nhỏ. Người ta có xe mình
cũng có xe dù không phải xe xịn. Người ta có bắng cấp, mình cũng có sơ sơ…Người
ta có kiến thức, mình cũng có chút đỉnh để tranh luận, …Thế thôi. Kha khá.
Nhưng, cũng có người ganh tị và cho là tôi ích kỷ.
Hình
như nhờ tôi ích kỷ nên tôi hạnh phúc. Chợt nhớ quan điểm của Dương Tử: Mất một
cọng lông chân cho thiên hạ cũng không cho. Hình như đó lại là những quan điểm
của thanh niên Châu Âu,…nhờ đó mà các nước ấy văn minh, tiến bộ ư…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét