Chị nói với tôi rằng chị không thể viết được. những ý
tưởng cứ lởn vởn trong đầu mà không thể diễn bằng từ ngữ.
Nhìn chị chăm chú. Ừ! Rất chăm chú.
Chị có thói quen
dấu tất cả mọi suy nghĩ, mọi ưu tư, mọi phiền muộn, mọi bất mãn , những quan
điểm chánh kiến, nhận xét,…vào bên trong hơn 40 năm nay rồi…
Tại sao thế?
Chị sợ. Nỗi sợ hải kéo dài từ trong bưng biền ra thành
thị. Sợ người ta biết chị nghĩ gì muốn gì, mơ ước gì. Sợ những người chung
quanh chị một lúc nào đó kéo lôi những câu chị viết, những lời chị nói ra đấu
tố. Những lời nói những bài văn trước kia họ ca ngợi giờ bị lên án thành … phản
động.
Chị quen dấu rồi! Ăn cũng dấu, có tiền cũng dấu, nghèo
khổ cũng không dám than vì sợ nói xấu chế độ,…Bạn chị tuyên bố vung vít đa
nguyên đa đảng, chị cũng thích, nhưngkhông dám ủng hộ. Chị chờ, chờ xem dư luận
quần chúng phản ứng thế nào, sau đó mới nói lời ủng hộ hay phê phán…
Nỗi sợ hải chiếm cả đời chị.
Bây giờ, làm thế nào chị dám nói dám viết cái gì nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét