Họ là những người đứng giữa. Họ không chọn cái gọi
là lề trái hay lề phải vì theo họ ai dám định cho lề bên này là trái hay lề bên
kia là phải. Ai dám tự xưng mình là chánh còn bên kia là tà. Ai dám vỗ ngực tôi
là chính thống còn những người khác là phi chính thống.
Họ theo Jean Paul Sartre: Chọn cái không chọn cũng
là chọn.
Do đó lúc nào họ cũng bị cô lập cũng bị đứng giữa
hai lằn đạn của những người theo chủ nghĩa cực đoan, của hai mặt đối lập.
Tại sao khi nói về giới trẻ miền Nam VN trước 1975,
người ta chỉ nhắc đến những người Sinh viên nằm vùng, len lỏi vào các đại học.
Chuyện như đùa, các sinh viên này chỉ lo:
-
Đốc xúi mọi người xuống đường chống
chánh quyền.
-
Làm những tên điềm chỉ trong giới đại học
(sinh viên và giảng viên )để nhìn xem ai ủng hộ chánh quyền cũ thì viết báo chửi
toáng lên, mạ lỵ, thậm chí còn dùng đến biện pháp thủ tiêu.
-
Mặt họ lạnh ngắt, nhưng họ đòi mọi người
phải thương họ, bao che cho họ,…sau đó khi họ nắm chánh quyền thì họ tàn sát những
người này, cho rằng đây là lũ hèn, không dám yêu nước theo chủ nghĩa Cộng Sản.
Đối lập với những người này là những sinh viên theo
Mỹ, sẳn sàng lãnh tiền của Mỹ để làm mật vụ tình báo trong đại học. Bọn này
cũng thế. Ai không theo họ thì ngày mai bị đi theo lệnh tổng động viên hoặc bị
bắt vào khám Chí Hòa…Sau 30/04/1975, bọn này chạy ra nước ngoài, hoặc bị học tập
cải tạo…
Và, nhóm sinh viên được gọi là thầm lặng thì như thế
nào? Đây là số đông, không có tiếng nói, mà họ cũng không thèm nói, họ lặng lẽ
sống, đóng góp cho đời những kiến thức mà họ học được…Nếu nhóm của Mỹ thắng (giả
sử) họ cũng chỉ là những người đi làm công; còn trong lịch sử, nhóm Việt Cộng
thắng thì họ cũng đi làm công và được cai trị bởi những người gọi là Sinh Viên
nhưng không lên giảng đường lần nào ….
Khổ cho những người đứng giữa. Họ bị bắt buộc phải
lên tiếng khẳng định họ ủng hộ phe nào. Bao nhiêu buổi học chính trị (người ta
chửi nhà Ngô gia đình trị, bắt công chức phải theo đảng Cần lao Nhân vị, nhưng
Việt cộng này còn ghê hơn…), đàng sau những khóa học này là thu hoạch ý kiến, mọi
người điều phải hoan hô.
Nhớ bà vợ của một tên nằm vùng cao cấp khoe là chồng
bà ta nói về triết Mác Lê, mọi người đều nghe vỗ tay. Cười trong bụng, họ không
vổ tay để mà chết à. Bà nắm quyền hội trí thức yêu nước, các trí thức đều phải
đăng ký học tập để tồn tại mạng sống… bà có biết phía sau bà người ta nói gì
không? Ai bà cũng nói quen biết hết. Ừ, họ gặp bà ôm hôn thắm thiết … vì sợ chứ
không vì thương, vì làm thế nào thương được sự đe dọa bên trong của những buổi
học tập kinh hoàng đó.
Những
người muốn thoát ra khỏi đó chỉ còn cách dấu thân phận, đi về quê, đi kinh tế mới,
hoặc vờ vịt làm lầm lỗi nào đó để vào yên thân trong các trại giáo dưỡng như
Phú Văn (không phải là học tập cải tạo) để chờ ngày mai đổi mới hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét