Có một khoảng thời gian chị không thích tên của
mình. Do đó khi ai hỏi tên chị thường ngần ngừ. Cái tên của chị không xấu,
không thô tục, nhưng, chị không thích vì nó đơn giản quá, bình thường quá, ai
cũng có thể đặt tên cho con của họ,…Không phải chị thích một cái tên kiêu sa,
diễm lệ nào… nhưng chị thích một cái tên đặc biệt, là lạ,…Cả cuộc đời chị lúc
nào cũng thích tìm kiếm những cái lạ, cái khác người,…Do đó, khi đi với người
ấy thường được giới thiệu là Cô Út. Một thứ bậc cuối cùng trong gia đình. Ít ai
biết tên thật của chị cho đến khi người đó mất. Một cái tên xa lạ trong những
người quen. Có những trường hợp họ thấy gương mặt chị quen quá nhưng ngẫn ngơ
khi chị xưng tên và tự hỏi không biết mình có quen với người đàn bà này chưa.
Đôi khi chị lúng túng khi tự giới thiệu mình cho đám đông. Một cái tên
bình thường sẽ cho người ta cảm giác đây là người không có gì đặc biệt, vì vốn
dĩ trong tên tướng học đã nói như thế.
Có một dạo chị phải dùng bút danh. Một bút danh chưa thành danh và cũng
chẳng có ai để ý.
Đôi khi chị tự phân tích tại sao mình không thích tên của mình, có thể
trong tận thâm tâm chị không thích ba chị, vì không thể chối bỏ huyết thống nên
chị chối bỏ tên gọi cho đở … buồn. chứ không phải tên của chị xấu. Có nhà văn
còn lấy tên chị làm bút danh và nổi tiếng nữa kia mà.
Chị nhìn chung quanh. Có quá nhiều người nổi tiếng với những cái tên
không đẹp, nhưng cái tên hàm nghĩa chung chung, tại sao chị lại chối bỏ tên của
mình để trở thành người không tên!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét