Tên liếm giày gập người sát đất, dùng lưỡi liếm đôi giày còn
trong chân của tên trọc phú:
-
Ngài là người bậc nhất. Ngài không phải là người thường. Ngài
là bậc trời đưa xuống. Ngài là người cõi trên. Người thường có thể học, cố gắng
học để giỏi, để làm GS.TS, nhưng không ai bằng Ngài. Họ bu chung quanh Ngài để
Ngài ban lộc cho họ cũng chỉ vì họ biết họ không thể bằng Ngài,... Ngài có
thiên mệnh. Ngài là con trời nên mới có thể giàu xụ như thế này! Ai được bằng
Ngài! Đấng con trời ơi, tôi kính lạy Ngài, tôi khâm phục Ngài. Tôi dùng lưỡi của
tôi để liếm giày cho Ngài sạch bụi trần gian này, để Ngài xứng ngôi Thiên tử,…
Tên trọc phú nằm ngữa trên ghế: “ta đang muốn trở về cái máng
lợn đây, tên liếm giày”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét