Buổi chiều cố
gắng ra khỏi nhà để đến gặp chị theo lời hứa đưa quyển sách. Ngồi nói dóc.Hỏi về
việc tại sao tôi ly dị, nói vì bố con gái tôi có bà khác về nhà chụp mũ lung
tung để được sống chung với bà này. Tại sao gặp nhau ? Tại sao có những cuộc
xung đột trong nhà ? Vì, tôi ích kỷ, tôi không chìu theo ông ấy những dòi hỏi
như phải mua cho em ông ấy nhà, vì …tôi chán cảnh sống với con chồng mệt mỏi
!!!...Thế thôi ! Bây giờ tôi Độc Lập- Tự do- Hạnh phúc,…khoẻ re.
Chị kể về gia
đình, về người cha, về tình yêu với chồng chị. Hình như nói cho vui, nói để củng
cố lại tình yêu, nói để chịu đựng sự thật hiện tại là mình đang khổ quá. Khổ mà
không dám nói gì, không dám cào nhào, không dám than thở, không dám vứt bỏ,…Bây
giờ phải nói về ngày xưa, những ngày đầu yêu nhau, vì giáo dục gia đình, không
quên khó , phụ bần, phải biết trước biết sau, phải biết ngày xưa chồng mình khoẻ
mạnh thì tốt đẹp, bây giờ bệnh tật phải ráng chịu đựng, cưng chìu, thế thôi…Những
người con thì không thể nói, những người bạn cũng không thể gặp nhau để than
vãn,… Nói về cái thời oanh liệt , đẹp xinh của thiếu nữ. Của số đo 90-60-90 ngày nào. Của những đêm dài thức
trắng viết truyền đơn, cũng những ngày chạy đôn chạy đáo từ nơi này đến nơi
khác làm việc để che giấu công việc bí mật…Của những ngày hét ra lửa khi quản
lý hơn 7 công ty. Của những ngày trí tuệ phải bật máu để thương lượng với đối
tác nước ngoài dành lại quyền lợi cho công ty mình quản lý.
Gánh một gánh
khổ. Bây giờ quen chưa, quen như Thanh Sâm thấy nó thường thường, thường thường
như những việc thường ngày thế thôi . Hết biết khổ rồi. Hết cảm thấy khổ rồi.
Không phải chấp nhận như thế mà là coi đó là việc thường, ừ, bình thường thôi.
Người phụ nữ
ngồi nói về gia đình hiện tại, ngồi kể lại cái thời xưa,…có vẽ đơn giản, không
chua xót…May tấm màn để ăn tết. Chăm sóc đức ông chồng cho sạch sẽ. Lau không
còn một hạt bụi những nơi ông chồng có thể đi qua. Bụi bẩn sẽ làm bịnh ông ấy
trầm trọng hơn. Xoay bên đây siêu thuốc Nam, quay bên kia quyển kinh Phật. Thuốc
ư! Trong tầm tay với. Nước ư! lúc nào cũng đầy đủ trên bàn. Ông ấy chỉ cần ú ớ
là có. Mà không cần ú ớ nữa, chỉ cần nhìn, chỉ cần đưa tay ra là biết ông ấy muốn
gì ? Không thể để con trai chăm sóc bố. Không thể thuê người khác làm vệ sinh.
Chỉ có mình chị, vì ai cũng không làm anh ấy hài lòng! Mà chị cũng không hài
lòng! Một đôi khi lại ái nái, lại cảm thấy chị có lỗi khi bỏ mặc anh ấy cho người
khác chăm sóc…
Chị ngồi nói,
mắt ráo hoảnh. Không thấy mình khổ. Mà cũng chẳng dám nói mình khổ, cũng chảng
dám than, chỉ kể lại thôi : ngày xưa, gia đình tôi gia giáo thế, tôi yêu anh ấy
như thế, tôi lo lắng gia đình chồng như thế.
Và, tôi, người
đang tự hào độc lập, tự do, hạnh phúc,…lặng câm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét