Đã bao năm nay khẩu hiệu “ dân chủ ”tồn tại vì “ chưa ai làm chủ ” cả, nên dân mới làm chủ.
Tại sao chưa ai làm chủ? Bởi lẽ chưa ai đầu tư một đồng nào vào đây nên cả “ nhà ” đều làm chủ. Vì cả “ nhà ” đều làm chủ nên đòi hỏi, tranh đấu lung tung, vì... mọi người đều bằng nhau kia mà; tuy ở những cương vị khác nhau, thủ trưởng, công nhân, mỗi người lãnh lương theo nhiệm vụ và muốn tồn tại nên đều phải nghĩ đến “ quyền lợi của tập thể lên trên hết”. Có lợi cho người và cũng có lợi cho ta, có lợi đôi đường vì mọi người đều làm chủ.
Nhưng đùng một cái, có một ông chủ thật sự, bỏ tiền đầu tư đàng hoàng có giấy tờ hẳn hoi, nên... tạm gát quyền lợi của những người dân làm chủ. Mọi người nhìn nhau: Ừ nhỉ ! Trong giai đoạn này phải làm gì ?
Ý thức lại thân phận “ làm công ăn lương ” cũng khó đấy nhưng không thể khác được nữa rồi , nên phải biết “ tự sướng ” khi không còn làm chủ.
Mà sướng thật.
Ai sai gì làm đó ... ai nói gì cũng gật cho xong. Xấu, tốt, dỡ, hay,... gì không cần biết, vì chủ chịu trách nhiệm kia mà! Trước kia thì bàn tán, thảo luận, mưu đồ,... bây giờ các “ chợ trời ” lúc trước xếp lại. Ưu tư phát triển là của chủ chớ không phải của dân nữa rồi.
Do đó, cứ ăn, ngủ thoải mái. Vứt hết mọi thứ khi ra khỏi cổng, về nhà thảnh thơi, sống sung sướng với vợ . chồng, con, cháu,...không suy nghĩ lung tung.
Cứ nói chuyện về những ước mơ cá nhân, người thì học thêm ngoại ngữ, người thì lo làm phước thiện, người lo trao dồi kiến thức chuyên ngành của mình, người suy nghĩ làm thế nào để sống tốt hơn, có nhiều sức khoẻ hơn,...
Những câu chuyện cười đùa thoải mái, không nghi kỵ, không ngờ vực đấu đá nhau nữa rồi...
Đó mới thật sự là “ TỰ SƯỚNG ” khi không còn làm chủ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét